Trải lòng nghề lái xe buýt

Công việc của người lái xe buýt là một nhiệm vụ đầy thử thách và đòi hỏi sự nỗ lực. Nhiều người đã cống hiến thầm lặng, sẵn sàng đối mặt với khó khăn để đảm bảo khách hàng có những chuyến đi an toàn và đạt được điểm đến mong muốn.

Tài xế xe buýt khởi đầu ngày mới trước khi mặt trời mọc. Lúc 5 giờ sáng, họ đã bắt đầu hành trình đến các điểm dừng để đón khách và hoàn thành một ngày làm việc vào khoảng 9 giờ tối. Một phụ xe vội vã bước vào tiệm tạp hóa, mua hai bát mì tôm nóng hổi. Để nguội mì nhanh hơn, anh thêm vài viên đá lạnh vào và cười nói: “Tôi thêm đá vào mì cho bớt nóng, ăn nhanh để kịp chuyến xe…”

Những bữa ăn vội vàng trên xe

Trên tuyến xe buýt số 34, chạy từ bến xe Mỹ Đình đến Trung tâm hành chính huyện Gia Lâm, có tài xế Phạm Thành Đạt luôn vui vẻ và thân thiện. Với 8 năm kinh nghiệm lái xe, anh Đạt quen thuộc từng con ngõ và đoạn đường trên tuyến buýt số 34.

Anh Đạt chia sẻ rằng công việc lái xe buýt được chia thành các ca, mỗi ca kéo dài trung bình từ 8 đến 9 tiếng một ngày và sau mỗi chuyến đi, anh được nghỉ 10 phút. Trong khoảng thời gian nghỉ ngắn ngủi đó, lái xe và phụ xe có thể vệ sinh cá nhân, nhưng nếu gặp phải tình trạng tắc đường, họ thậm chí không thể tận dụng được thời gian nghỉ này.

Sự vất vả trong công việc được thể hiện rõ khi hành khách đi xe buýt dễ dàng bắt gặp cảnh lái xe tranh thủ ăn nhanh chiếc bánh mì khi xe đang lăn bánh hoặc lúc dừng đèn đỏ. Đôi khi, họ phải treo túi bánh mì lên móc gắn ở cửa sổ để rảnh tay cầm lái, trong khi nhân viên bán vé ngồi ở bậc xe ăn vội gói xôi đã nguội từ lâu.

Theo chia sẻ của chị Mỹ Tâm, một hành khách thường xuyên đi tuyến xe buýt số 34, mỗi ngày, anh phụ xe thường hối hả chạy vào quán quen tại bến xe Kim Mã để nhận túi xôi mà cô bán hàng đã chuẩn bị sẵn. Trong khi đó, tài xế cho xe đi chậm lại để anh phụ xe kịp thời thu vé và “nhảy” vào xe. Khuôn mặt anh đẫm mồ hôi, nhanh chóng đưa cho tài xế phần ăn đã được chuẩn bị.

Anh Đạt, tài xế xe buýt, chia sẻ về cuộc sống làm việc theo ca của mình. Anh cho biết nếu làm ca sáng, anh phải dậy từ 4 giờ sáng để sẵn sàng xuất bến lúc 5 giờ. Làm ca chiều, anh thường về nhà muộn, khoảng 1 giờ sáng mới có mặt ở nhà. Trời mưa gió khiến công việc trở nên vất vả hơn và làm anh mệt mỏi. Giờ sinh hoạt của anh rất khác biệt so với những người lao động khác. Khi anh đi làm, vợ con vẫn đang ngủ, còn khi anh trở về nhà, họ đã đi làm hoặc đi học. Nếu làm ca chiều, khi anh về nhà lúc 1 giờ sáng, vợ con đã ngủ rồi. Anh hiếm khi có thời gian trò chuyện hay chia sẻ với gia đình.

Anh Nguyễn Văn Phúc, tài xế tuyến buýt số 32, bày tỏ sự khó khăn trong nghề khi gặp áp lực thời gian và phải đối mặt với tình trạng kẹt xe, tắc đường do các dự án thành phố đang tiến hành. Anh cảm thấy như cá trên thớt, phải cẩn thận trong việc lái xe để tránh tai nạn giao thông và giữ đúng lịch trình. Tuy nhiên, dù áp lực nặng nề, anh vẫn gắn bó với nghề vì đó là nguồn sống của gia đình và anh đã quen với việc cầm vô lăng.

Sau khi hoàn thành chuyến xe và trả khách tại bến xe Yên Nghĩa, tài xế tranh thủ ăn vội gói xôi và ngả ghế chợp mắt trong một vài phút. Không khí ồn ào và nóng nực tại bến xe khiến họ mệt mỏi. Khi chuông báo thức từ điện thoại reo lên, họ nhanh chóng rửa mặt và khởi động xe để tiếp tục hành trình đã được lên lịch.

Những nỗi niềm giấu kín

Trong suy nghĩ của nhiều người dân, nhắc đến xe buýt thường gợi ra hình ảnh những chiếc xe “phóng nhanh, vượt ẩu” và hay gây tai nạn, thậm chí bị gọi là “hung thần xa lộ.” Khi nghe những lời nhận xét như vậy, các tài xế xe buýt đều cảm thấy buồn bã và trăn trở. Trong lòng họ chứa đựng nhiều tâm tư và cảm xúc khó nói về công việc “chiều lòng thiên hạ” khi phải coi “khách hàng là thượng đế.” Anh Đạt chia sẻ rằng để tiếp tục công việc này, cần có tinh thần thép, lòng yêu nghề và sự gắn bó lâu dài, bởi áp lực thời gian đã khiến không ít người bỏ nghề để tìm sự ổn định và quan tâm đến gia đình.

Vào giờ cao điểm, đường phố đông đúc, ngồi trong buồng lái và nhìn xuống đường, không ít tài xế cảm thấy rối mắt và căng thẳng. Chiếc xe buýt dài 10m, chỉ kém xe container một chút, phải ra vào điểm dừng để đón trả khách cách nhau chỉ 500-700m. Khi giao thông tắc nghẽn, xe buýt phải gắng gồng mình di chuyển trong vòng vây của nhiều loại phương tiện khác nhau. Thiếu làn đường riêng, xe buýt phải “điền vào chỗ trống” và tránh các phương tiện khác, nếu không sẽ không kịp hoàn thành chuyến đi.

Anh Đức Phúc bày tỏ rằng lái xe buýt phải chịu trách nhiệm trong mọi tai nạn giao thông, dù đúng hay sai, và điều này để lại những ám ảnh và cảm giác tội lỗi kéo dài suốt đời. Tuy nhiên, khi được hỏi liệu có ý định bỏ nghề hay không, các tài xế xe buýt đều khẳng định họ không muốn rời xa vô lăng. Nhiều lúc, nếu nghỉ một ngày, ở nhà đã thấy nhớ xe, chỉ mong đến hôm sau để tiếp tục công việc.

Khi kết thúc chuyến xe buýt tuyến 34 tại bến xe Mỹ Đình, tôi chào tạm biệt tài xế và nhân viên bán vé. Trên đường về, tôi vẫn suy nghĩ về công việc của họ. Dù công việc nào cũng có những khó khăn riêng, nhưng nghề lái xe buýt đòi hỏi tài xế phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn, vì họ đang cầm trong tay mạng sống của hàng chục người. Chỉ một phút bất cẩn có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Có nhiều trường hợp không hay trên xe buýt liên quan đến thái độ của phụ xe với hành khách, nhưng cũng cần hiểu rằng họ đang phải chịu nhiều áp lực vô hình trên vai. Thay vì chỉ trích, có lẽ mỗi hành khách đi xe buýt nên nhìn nhận với cái nhìn bao dung hơn và thông cảm với những khó khăn của tài xế và nhân viên bán vé.

Cảm ơn bạn đã đọc bài tổng hợp của ISAO

Nguồn: sohuutritue.net.vn